Đèn đường Sài Gòn - Ánh sáng chiếu vào tương lai.

Má kể, ngày má mới lên Sài Gòn làm dâu, đường xá còn tối mù, mấy con hẻm về đêm như nuốt hết ánh sáng. Hồi đó làm gì có chuyện nhắn tin hay gọi điện, muốn gặp nhau là phải lội bộ tới nơi, nhìn mặt, nói chuyện.
Có lần ba chở má chạy xe lên khu trung tâm, đi ngang Nhà hát, vòng ra bến Bạch Đằng… Má nhớ rõ từng câu hát:
– “Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ, đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu!”
Má cười: “Hồi đó mỗi lần đèn đường bật sáng là má vui lắm – vì biết ba sắp đi làm về. Cái thời mà đèn đường không chỉ soi đường, mà còn thắp lên hy vọng, thắp lên mâm cơm chờ người thân. Bữa cơm tối, có ba, có má, có nội ngồi may, có con nít chạy vòng vòng – thiệt là món quà vô giá!”
Rồi Sài Gòn bắt đầu sáng hơn, nhiều hơn. Những dãy đèn trắng hắt xuống khắp con đường, rọi lên mặt người lúc nào cũng vội. Má bảo: “Sáng hơn đó, mà thấy đời như cực hơn.” Tụi nhỏ đi học mà trời sập tối, đèn đường đã sáng mà chưa thấy về là má đứng ngồi không yên.
Mâm cơm dọn sẵn. Câu nói quen thuộc vang lên trong bếp:
– “Ăn nhai kỹ nghen con, mắc công nghẹn đó!”
Hôm đám cưới con nhỏ cháu ở khu trung tâm, má đi về kể:
– “Trời ơi, giờ đèn đường vàng hết, nhìn thấy sang mà ấm ghê! Còn nhà hàng con Lún nó cưới, sang dữ trời!”
Sài Gòn cứ sáng rực như vậy. Có bữa nửa đêm thức dậy, má đưa con dâu đi sanh. Trên đường chạy qua một đoạn bị cúp điện, má siết chặt tay ghế xe:
– “Út ơi, nãy chạy ngang chỗ mất đèn, tao hồi hộp muốn chết!”
Vậy mà cũng tới nơi. Vậy mà cũng mẹ tròn con vuông. Đèn đường Sài Gòn – có lúc chập chờn, có lúc vàng ươm, nhưng chưa bao giờ tắt hẳn trong lòng người.
Có những hôm ngồi sau xe, má ngó những hàng đèn loang loáng hai bên mà nói nhỏ:
– “Tụi bây ơi… Đèn Sài Gòn sao lung linh quá!”
#xomsaigon – Nơi lưu giữ ký ức
#vietstaf – Huấn luyện AI thành nhân viên
Thien Tiger